Phượng Hoàng Trở Về

Chương 27: Phượng Hoàng Trở Về Chương 27


Chương 27

Ngã bệnh

Type: Tuyen nguyen

Trong Hán thư có viết: “Sau Đông Chí, dương khí lên cao, là điều tốt lành, thật đáng chúc mừng.” Từ xa xưa, Cảnh Hiên hoàng triều đã có quan niệm đón Đông Chí như đón năm mới, bởi vậy trước và sau Đông Chí, bách quan nghĩ ngơi, Hoàng thượng không lên triều, tới ngày Đông Chí còn phải tới Viên Khâu phía nam hoàng thành tế trời, sau đó tham dự dạ yến, vốn là điểm nhấn ngày lễ.

Đồng Hề vô cùng mong ngóng đêm dạ yến này, bởi trong dạ yến sẽ có tiết mục mà nàng cố ý sắp xếp. Tuy đã từng thấy bức tranh họa lại nữ tử này nhưng dù sao chưa thấy người thật, tâm trạng nàng vẫn bất an. Ngày thường, nàng không dám triệu nàng ta vào cung để tránh hiềm nghi. Hơn nữa, Thiên Chính Đế vừa cho một đám cung nữ ra khỏi cung, bởi vậy nàng không thể lấy lí do thiếu người mà đưa nàng ta vào cung làm nô tì hoặc mĩ nhân mới được cống tiến. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có vũ cơ hiến vũ trong lễ Đông Chí mới có cơ hội diện kiến thánh nhan. Bình thường, ngoài những ngày lễ lớn, yến tiệc của Thiên Chính Đế rất ít khi có ca múa.

Tới khi mọi người tham gia dạ tiệc đã ngà ngà say, trong lúc nhạc múa cao trào, một người con gái bỗng xuất hiện. Nàng ta vận váy lụa mỏng màu xanh, nhảy múa cùng tấm lụa màu trắng, tựa như rót một dòng nước mát vào những trái tim đang nóng bức vì rượu. Có khoảnh khắc ánh mắt của Thiên Chính Đế dính chặt vào người con gái đó, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Quan Mĩ nhân vừa thấy người con gái đó đã đưa tay áo lên che miệng, nói với Vạn Mi Nhi ngồi cùng bàn:

“Vạn tỷ tỷ không cảm thấy người đó giống ai ư?”

Quan Tinh Huệ chỉ vị ngồi phía trên.

Vạn Mi Nhi không đáp lời. Chỉ có loại ngu ngốc như Quan Tinh Huệ mới nói ra những lời đó. Ai cũng biết nhưng sao có thể thốt ra miệng?

Mặt Độc Cô Viện Phượng trắng bệch, tất nhiên ả cũng nhận ra vũ cơ kia giống bản thân mình tới bảy tám phần. Thế này chẳng phải là đang tát vào mặt ả ngay trước mặt mọi người ư? Vũ cơ giống Thái hậu chắc chắn không phải một lời khen ngợi.

Ấy vậy mà còn có kẻ ngu xuẩn hơn cả Quan Tinh Huệ, đã vậy còn lớn mật nói:

“Vũ cơ này rất có khí chất của tiểu thư áo vải, thần đệ mặt dày xin hoàng huynh ban cho!”

Đêm dạ yến này vốn là gia yến, không nghiêm túc như yến hội mời ngoại thần. Hơn nữa, An Vương gia vốn là kẻ phóng đãng, không biết giữ mồm giữ miệng, ỷ vào sự sủng ái của Thiên Chính Đế mà nói năng chẳng kiêng nể ai. Chỉ có điều, lần này, Thiên Chính Đế không đồng ý ngay. Về lí mà nói, Thiên Chính Đế hoàn toàn không có lí do để từ chối tặng một vũ cơ cho em trai mình, bởi vậy An Vương gia lại cất lời:

“Hoàng huynh, thần đệ thích vũ cơ kia.”

Vũ cơ đang múa hăng say bỗng hoảng hốt sai mất một nhịp, tuy nhanh chóng lấp liếm đi, tựa như cố ý làm vậy, nhưng những người tỉnh táo đều có thể nhận ra.

Thiên Chính Đế sầm mặt.

“Ngọc Thự, tấu chương bách quan hạch tội đệ bay tới chỗ trẫm như mưa rào, trẫm đã áp chế hết cho đệ rồi, đệ còn không biết khiêm tốn ư? Chỉ trách trẫm thường ngày quá nuông chiều đệ!”

Ngọc Thự là tên của An Vương gia. Tên của thiên tử Cảnh Hiên hoàng triều chỉ có một chữ, bởi vậy khi tân hoàng đăng cơ, phải thưởng them một chữ cho các huynh đệ khác theo thong lệ để thể hiện sự phân chia thứ bậc.

Tuy Đồng Hề hi vọng Thiên Chính Đế vừa ý vũ cơ An Khả Nhân nhưng không ngờ người lại vừa ý tới mức này, thậm chí còn đàng lòng quở trách hoàng đệ mà người vốn yêu mến.

Vì vị trí của An Vương gia trong lòng Thiên Chính Đế nên hắn vốn là đối tượng lôi kéo của Đồng Hề, cũng là người mà cha nàng tuy khinh thường nhưng không thể đắc tội mà còn lén bợ đỡ. Lệnh Hồ Tiến từng phân tích cho Đồng Hề nghe tại sao An Vương gia lại được Thiên Chính Đế yêu mến như thế. Vô tài vô đức là một trong những nguyên nhân. Hoàng thượng không cần hoàng đệ thông minh cơ trí, hơn nữa, hoàng vị của Thiên Chính Đế phải đạp trên biết bao xương máu của không ít anh em cùng chung huyết thống mới giành lấy được, bởi vậy người luôn yêu thương mấy người anh em mà người cho phép được sống, chỉ để thể hiện rằng người không phải là kẻ độc ác tàn sát ruột thịt.

Thế nhưng, hôm nay, Thiên Chính Đế quở trách An Vương gia thế này, không biết là vì người giận An Vương gia thật hay là vì tiếc nàng vũ cơ kia.

An Vương gia nghe mắng xong thì có ngu dốt tới đâu chăng nữa cũng biết không nên nói gì thêm, hậm hực ngồi xuống.

Lúc này, màn múa của An Khả Nhân cũng lên tới cao trào. Nàng ta cầm bầu rượu, vừa xoay người vừa bước cực nhanh, có người đếm được nàng ta xoay hai mươi mốt vòng mới dừng lại, nơi dừng chân lại ở ngay thềm son bên dưới Thiên Chính Đế. Xoay bao nhiêu vòng mà vẫn có thể xác định phương hướng đã không dễ, nào ngờ nàng ta còn đón lấy một ly rượu từ tay bạn múa, đưa chén ra sau lưng, tay phải cầm bầu rượu, từ từ xoay người, miệng bầu rượu hướng thẳng vào miệng chén, rót đầy chén không rớt một giọt. Mọi người lập tức vỗ tay rần rần. Sau khi xoay người với tốc độ chóng mặt mà vẫn có thể làm được động tác có độ khó cao thế này, quả là hiếm thấy!

“Dân nữ An Khả Nhân kính Hoàng thượng một li, chúc Hoàng thượng an khang, Cảnh Hiên hoàng triều thiên thu vạn tuế!” An Khả Nhân uyển chuyển quỳ xuống, tay bưng ly rượu cao hơn đỉnh đầu.

Rượu này đã được Giang Đắc Khải thử độc, không có vấn đề, bởi vậy Thiên Chính Đế đón lấy, nhấp một ngụm rồi nói:

“Bình thân!”

An Khả Nhân định tiến lên một bước, tiếp tục mời rượu, nào ngờ Thiên Chính Đế lại phất tay áo ý bảo nàng ta lui xuống. An Khả Nhân đành lui xuống, khi xoay người, động tác hơi mạnh hơn, làn váy xoay tròn tựa như trăm hoa nở rộ trong lẵng hoa của tiên nữ.

Thiên Chính Đế cảm thấy mùi hương trên người An Khả Nhân quá nồng, chân mày khẽ nhíu lại.

Thấy An Khả Nhân hết cách mà lui, Đồng Hề bắt đầu sốt ruột. Để chuyện này thành công, nàng đã phải cất công tìm một vị thuốc xuân tình để phối hợp với rượu mai mà An Khả Nhân mời Hoàng thượng, phòng trường hợp đêm nay Thiên Chính Đế không có hứng. Những tưởng kế hoạch đã hoàn hảo, nào ngờ lại gặp trở ngại. Khivừa nhìn thấy An Khả Nhân, Đồng Hề đã cảm thấy nàng ta là báu vật có thể khuynh đảo thiên hạ. Nàng ta không có vẻ ngạo mạn của com gái nhà hào môn quý tộc, lại tao nhã hơn tiểu thư nhà thường dân, chỉ riêng màn múa vừa nãy đã có thể xưng bá với mọi vũ cơ trong thiên hạ rồi. Huống chi nhan sắc của nàng ta lại giống Độc Cô Viện Phượng tới bảy phần, tuy không bằng ả nhưng cũng được coi là đẹp như hoa.

Đồng Hề cảm thấy người của nàng không hề chọn nhầm, An Khả Nhân chính là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng nàng ta vẫn không thể quyến rũ được Thiên Chính Đế. Nàng ngày càng cảm thấy đương kim thánh thượng thật khó hiểu, khiến nàng đau cả đầu, không biết phải lấy lòng người bằng cách nào đây?

Sau khi Độc Cô Viện Phượng mượn cớ gió đêm lạnh khiến ả đau đầu để ra về, Đồng Hề cũng vội vả hồi cung.
“Tề Vân cô cô, mau bảo An Khả Nhân thay xiêm y tới Ức An các đợi. Đúng rồi, đã hẹn với Cận Mĩ nhân chưa?”

Tề Vân đáp “Vâng” rồi vội vàng rời đi.

Đồng Hề thở phào, chỉ mong chiêu cuối này có thể lật ngược tình thế. Ức An các ở ngay bên cạnh Lãm Thắng lâu, nơi cử hành tiệc rượu tối nay, lại nằm trên con đường Thiên Chính Đế bắt buộc phải qua nếu về Tử Thần cung. Cận Mĩ nhân Cận Sương Hoa trước kia cũng là vũ cơ, có tình đồng môn với An Khả Nhân, cả hai cùng được vũ cơ nổi danh nhất thiên hạ thời bấy giờ là Tô Như Tuyết chỉ dạy. Dù là An Khả Nhân hẹn Cận Sương Hoa hay là Cận Sương Hoa hẹn An Khả Nhân, chỉ cần An Khả Nhân, chỉ cần An Khả Nhân có lí do xuất hiện ở Ức An các là được. Đây là con bài cuối cùng trong tay nàng, nếu Thiên Chính Đế vẫn không chấp nhận thì nàng sẽ không bao giờ còn cơ hội đưa An Khả Nhân xuất hiện trước mặt người nữa.

Đồng Hề đi ngủ mà tâm trạng bồn chồn không yên, tới tận khi Tề Vân báo một câu “Thành công rồi”, nàng mới chợp được mắt.

Vì Đông Chí được nghĩ ngơi nên Thiên Chính Đế không thượng triều. Mấy ngày sau đó, người luôn thị tẩm An Khả Nhân. Đó quả là chuyện chấn động cung đình. Thiên Chính Đế từng vì Mộ Chiêu Văn và Vạn Mi Nhi mà phá luật rải đều mưa móc, nhưng hai người kia đều là phi tần cấp cao, còn một người không có phong hòa như An Khả Nhân mà cũng được thị tẩm như thế, quả là chuyện trước nay chưa từng có. Đây là điều Đồng Hề chưa bao giờ ngờ tới nhưng lại rất hợp ý nàng.

“Nương nương, một Thuần Nguyên phu nhân đã đủ làm người đau đầu, nay lại nhảy ra một con hồ li tinh khác, nương nương định thế nào, có nên nói gì với Thái hậu không?” Huyền Huân có chút sốt ruột hỏi Đồng Hề, còn Đồng Hề vẫn nhàn nhã thưởng trà ở Xuân Thủy hiên.

“Có gì mà nói? Bản cung thấy con hồ li tinh ấy chẳng qua chỉ có một khuôn mặt thích hợp, nhưng xuất than lại thấp kém, chẳng đáng để bản cung bận tâm. Để xem nàng ta đắc ý được bao lâu? Nếu nàng ta có xuất thân bằng một nữa vị kia thì mới khiến bản cung đau đầu. Có lẽ Vạn Mi Nhi cũng nên nếm trải cảm giác đó rồi.” Đồng Hề mỉm cười uống trà, vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lời này bị người khác nghe thấy lại được diễn giải theo một cách khác.

Xuân Thủy hiên là nơi Đồng Hề thường lui tới, trùng hợp hôm nay Độc Cô Viện Phượng cũng tới đây để giải sầu. Ả không cố ý nghe lén, chỉ là khi đi ngang qua đây bị ba chữ “hồ li tinh” trong lời Huyền Huân nói thu hút mà thôi.

Đối với Độc Cô Viện Phượng, An Khả Nhân không chỉ là hồ li tinh, bởi vì nàng ta chính là nghiệt chủng của phụ thân ả với gái lầu xanh nhưng chưa từng được thừa nhận. An Khả Nhân không chịu nổi cảnh sống trong Độc Cô phủ nên sau khi mẫu thân mất liền bỏ trốn, không ngờ lại lưu lạc tới bước làm vũ cơ, thật đúng là nỗi nhục của Độc Cô phủ!

Độc Cô Viện Phượng chưa từng ngờ đến việc kẻ đó có thể có tất cả những gì mà ả muốn có bằng chính gương mặt giống ả. An Khả Nhân có thể được thị tẩm một cách quang minh chính đại, mà Thiên Chính Đế cũng có thể quang minh chính đại sủng ái nàng ta, vì nàng ta mà phá vỡ quy tắc ban đều mưa móc.

Không những thế, dạo gần đây Thiên Chính Đế coi ả như một đôi giày rách vậy. Đã rất lâu rồi người không quan tâm tới ả. Ả biết người phải chịu giới hạn của thân phận, mối quan hệ của họ chẳng thể nào giữ được mãi mãi, chỉ không ngờ thời điểm đó lại tới sớm như vậy.

Ả cũng từng muốn yên phận làm thái hậu cả đời, quan tâm người từ phía sau, nhưng sự xuất hiện của An Khả Nhân đã dập tắt suy nghĩ ấy. Độc Cô Viện Phượng không phục, tại sao một con nhóc đê tiện có thể đạp lên ả để hưởng thụ mọi thứ?

Giờ phút này, Độc Cô Viện Phượng mới cảm nhận được tình yêu không thể thổ lộ của Thiên Chính Đế dành cho ả. Có lẽ tình yêu của người đã bị chôn giấu quá sâu, quá kín. Người là minh quân, bởi vậy không thể tiếp tục mối quan hệ với ả, nhưng khi gặp An Khả Nhân, người không thể kiền nén nổi tình cảm của mình, phải vậy chăng?

Giả thiết của Độc Cô Viện Phượng được Phương Ngôn thêm mắm dặm muối, khiến ả nảy sinh hy vọng mình cũng có thể trở thành phi tử của Thiên Chính Đế, hơn nữa, còn có thể lên ngôi hoàng hậu, há chẳng phải ven cả đôi đường sao!

Đôi khi có những việc khó bề tưởng tượng, người bình thường chắc chắn sẽ không làm, nhưng có những người quá cố chấp, không bao giờ rủ bỏ được những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, ví dụ như Độc Cô Viện Phượng. Dù Lý ma ma có khuyên nhủ thế nào thì hạt giống ấy đã vùi sâu trong tâm trí ả, nảy mầm, bén rễ, không thể nhổ được nữa. Ả có lí do để tin tưởng rằng Thiên Chính Đế đau khổ vì yêu mình, cũng như ả đau khổ vì yêu người vậy. Hơn nữa, ả cũng có lí do để tin rằng mình nhất định sẽ thành công, bởi vì ả là Độc Cô Viện Phượng, đích nữ của gia tộc Độc Cô, ngôi vị hoàng hậu chắc hẳn đã được định sẵn cho ả. Nay điều duy nhất ả phải suy nghĩ chính là làm thế nào để từ thái hậu trở thành thê tử của Thiên Chính Đế một cách hợp lí.

Những chuyện Đồng Hề có thể làm chỉ có vậy, nàng không thể can thiệp sâu hơn được, nếu không chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, khiến Độc Cô Viện Phượng gia tăng cảnh giác. Từ giờ nàng chỉ cần mắt nhắm mắt mở tạo điều kiện cho ả, và mong rằng sự sủng ái của Thiên Chính Đế dành cho An Khả Nhân sẽ kéo dài một chút, nếu vậy đúng là vạn sự đại cát.

Đồng Hề vốn sợ lạnh, gần đây còn phải lo lắng quá nhiều chuyện, hơn nữa đêm Đông Chí lại có chút gió nên cuối cùng nàng đã đổ bệnh.

Thực ra cũng không phải bệnh gì nặng, nhưng để có thể tỏ ra vô tội, nàng cảm thấy mình nên nằm yên trên giường thì hơn. Đồng thời, nàng cũng nhân dịp này tháo thẻ bài của mình xuống để khỏi bị thị tẩm.

Đêm đó, Thiên Chính Đế vẫn lâm hạnh An Khả Nhân. Tuy An Khả Nhân mới được tấn phong làm bảo lâm chính bát phẩm nhưng khí thế của nàng ta đến Vạn Mi Nhi cũng có phần không bì kịp. Đồng Hề thầm vỗ tay khen hay, cảm thấy Độc Cô Viện Phượng không thể không bước lên con đường kia. Đúng là được trời phù hộ!

Mấy hôm đó, Độc Cô viện Phượng ngày càng bức bối. Vì gần tới cuối năm, có bao việc vụn vặt không đếm xuể nên ả triệu kiến nàng cũng là điều dễ thông cảm.

Tề Vân khoác cho nàng chiếc áo khoác Hỏa Hồ, lại đặt một chiếc lư giữ ấm vào trong người nàng, tấm rèm vừa dày vừa nặng trên kiệu cũng bị Tề Vân dém kín, chỉ sợ gió lùa.

Đồng Hề hắt hơi một cái, Tề Vân lo lắng hỏi:

“Không hiểu Thái hậu nghĩ gì mà còn bắt người xử lí công chuyện, đã bệnh tới mức phải gỡ cả thẻ bài xuống rồi cơ mà.”

Đồng Hề mỉm cười.

“Ta cũng phải gặp ả mới yên tâm được.”

Tới Trường Tín cung, bước chân Đồng Hề có chút không vững, nàng hắt hơi liền mấy cái. Độc Cô Viện Phượng cũng không gây khó dễ, chỉ dặn dò một số công việc cần chuẩn bị trong đêm Giao thừa rồi bảo Đồng Hề giữ gìn sức khỏe. Đồng Hề quay về Đồng Huy cung trong tâm trạng hoài nghi, không biết ả có ý đồ gì đây?

Ngay chiều hôm đó, bỗng có tin Thái hậu bị cảm lạnh, hơn nữa bệnh rất nặng. Theo cung nữ của Trường Tín cung, hôm đó Thái hậu không hề ra khỏi cung, chỉ gặp mỗi Quý phi.

Viện sĩ của Thái y viện Liễu Chú cũng gật đầu tỏ ý bệnh cảm lạnh của Thái hậu có khả năng bị lây nhiễm từ người khác. Mấy ngày sau, bệnh tình của Độc Cô Viện Phượng càng nguy kịch, đã tới mức hôn mê bất tỉnh.

Bấy giờ Đồng Hề mới nhận ra Độc Cô Viện Phượng dung chiêu giả chết, trước khi chết còn muốn kéo nàng xuống nước, bắt nàng phải chịu tội danh mưu hại Thái hậu.

Tuy mọi người không nói ra nhưng trong bụng đều cảm thấy vì Đồng Hề mà Thái hậu mới bệnh tới mức này.